Tuesday, May 11, 2010

Một chiều mùa xuân


Nhân dịp school out, 2 vợ chồng rủ bà chị đi vòng vòng, vừa ngắm cảnh vừa chụp hình. Ôi, 2 vợ chồng không bít cách tạo dáng, nên hình ảnh cứ có 1 kiểu đứng, 1 kiểu cười... anyway, cái máy mới chồng tặng sinh nhật công nhận thiệt là bờ-rồ, ngừơi xấu cũng thành đẹp tuốt...


Bonus tấm của bà chị Linh xinh đẹp... trông bà chị y như Hòang Thùy Linh ấy :))



Vì ta không bao giờ là hai nửa của nhau...

Một sáng đầu tuần, công việc nhiều cũng không đủ làm mình thôi lãng đãng. Lang thang trên khắp các diễn đàn, đọc qua nhiều bài viết, chợt giật mình khi chạm vào những dòng tâm sự này... Cứ như ai đó đang viết giùm mình những ngày xưa cũ... Ôi, có những thứ cũ kỷ tưởng đã lãng quên, ngờ đâu khi chạm vào thì vẫn nguyên vẹn một cảm giác...

Cho một ngày cuối năm saigon, ko lạnh buốt nhưng những cơn gió đông cũng đủ làm em khép mình vào anh...

Wednesday, May 05, 2010

it s already been 6 months...

Huntington, một ngày đầu đông,
Và thế là con đến với Mẹ ... nhẹ nhàng và êm ái, con lặng lẽ nấu vào lòng Mẹ tìm sự an tòan, chở che. Con bé bỏng nhưng không vì thế mà con sợ sệt đối diện với cuộc sống này. Mặc cho Mẹ hồn nhiên không biết con đã tồn tại, mặc cho Mẹ cứ ốm o gầy mòn, con vẫn mạnh mẽ tích lũy đủ năng lượng, để bắt đầu sống, bắt đầu lớn lên...

Huntington, lại một ngày tuyết trắng xóa,
Bác sĩ bảo rằng Mẹ đang ươm một mầm sống. Ba vui mừng như đứa trẻ được quà, không ngớt mỉm cười. Mẹ cũng vui lắm, và cũng lo lắng, sợ sệt. Rồi Mẹ nghĩ, những ngày sắp đến, cuộc sống của Mẹ sẽ thay đổi ra sao...

Huntington, những ngày cuối đông dài dằng dặc,
Tâm trạng của Mẹ trở nên nhạy cảm và mong manh như dây đàn. Thóang tí vui, thóang tí buồn. Đôi khi, chỉ cần đọc vài trang sách để biết Con đang lớn thế nào, đôi tay đã bắt đầu mấp máy và đôi tai đã biết lắng nghe, Mẹ cũng cảm thấy hạnh phúc vô tận. Đôi khi chỉ 1 lời nói vô tình của Ba, Mẹ cũng đã sụt sùi rơi nước mắt, thấy tủi thân, thấy Mẹ thật mỏng manh, thật thiếu can đảm để làm điểm tựa cho Con.

Huntington, hình như mùa xuân đang bắt đầu,
Mỗi lần đi bác sĩ, là Con lại trò chuyện với Mẹ & Ba qua nhịp tim đập rất nhanh. Có phải Con cũng đang háo hức chờ ngày rời khỏi bụng Mẹ, được nhìn thấy mặt trời và cuộc sống tươi đẹp này? Hay là do Mẹ cũng mong thấy Con từng ngày, từng ngày, nên Mẹ cũng rộn ràng hơn chăng?
Trưa nay, bác sĩ bảo với Mẹ con là 1 co gái xinh đẹp, có đôi bàn tay nhỏ nhắn và đôi chân dài... Thế là Ba lại lôi ra 1 đống tên, không biết chọn tên nào cho con gái của Mẹ...

Huntington,
Mùa hè sắp đến rồi con ạ. Không bao lâu nữa con sẽ chào đời... Mẹ cứ mong con, từng ngày, từng ngày...

----

Tối nay lại mơ màng, muốn viết gì đấy mà chẳng viết nổi chữ nào... Thôi thì copy mấy dòng nhật ký viết cho con gái, post lên đỡ buồn...

Chồng xa...

Dành cho những ai đã, đang và sẽ lấy chồng xa...

Chưa bao giờ mình ý thức được nỗi buồn của đứa con gái ở xa như lúc lấy chồng ... xa nhà, xa con đường quen thuộc, xa cả những kỷ niệm đã gắn chặt với miền đất ấy, mình có cảm giác như mình xa rời cả nửa tâm hồn mình... đến nỗi ... có những đêm giật mình tỉnh giấc, nhận ra nước mắt đang rơi vì giấc mơ lại đưa mình về chốn cũ.

"Buồn chưa bao giờ là tính từ đủ để diễn tả cảm giác của đứa con xa nhà. Hạnh phúc với anh, với những thay đổi trong cuộc sống mới không thể lấp đầy khoảng trống trong lòng." Những ngày giỗ Tết, hội họp gia đình, những lúc ốm đau bệnh tật là những lúc trống trãi vô cùng. Đêm 30, Ba buông thõng tiếng thở dài, nói với con gái "xa nhà 2 năm rồi, tủi thân lắm phải không con"... mình chỉ biết im lặng kiềm nén những tiếng khóc nấc... Có lúc không kiềm được tiếng thở dài, bảo với chị "c biết ko, lúc ốm đau bệnh tật, lúc bầu bì thai nghén, là những lúc muốn trở về, cuộn tròn trong lòng Mẹ nhất", c cũng thở dài "thì về đây đi em"

Chị gọi cho mình, dỗ dành "rồi sẽ quen thôi mà"... Ừ thì sẽ quen thôi, vì ai cũng phãi thích nghi mà... Ừ thì, xa nhà thì lúc ốm đau bệnh tật sẽ không phiền cha mẹ, chuyện vui buồn cũng chỉ chia sẻ với chồng, tình cảm vì thế mà khắng khít. Ừ thì xa nhà nên mỗi lúc có dịp trở về, cha con cũng sẽ quấn quít hơn. Ừ thì lấy chồng xa, nên con gái bỗng trở nên cứng cáp hơn, tự lập hơn...

Ừ thì Ba Mẹ có gả con đi xa đâu, là lựa chọn của con mà...

Tuesday, May 04, 2010

Hello nhà mới

Dạo này có nhiều nhà mới quá. Chăm sóc thiệt là mệt, nhưng mà cũng vui vui.
Khi xây cái nhà này, mình dự định sẽ viết blog cho con gái yêu, và rồi khi đặt tên, thì nhận ra có 1 nơi nho nhỏ trong ngôi nhà "thật" của mình luôn ấm áp tình yêu của mình dành cho con gái và chồng... vậy là... tèn ten ten... the Lowe's Kitchen ra đời ^.^